Conservation & Sustainability,  Tùy Bút,  Live the Journey

Nhật ký hành trình #1 - Từ Kiến Trúc Cảnh Quan Đến Bảo Tồn

Gửi bạn bè và những người thân yêu đã đồng hành cùng tôi, như đã theo dõi nhau qua nhiều năm qua, có lẽ mọi người đã nhận thấy sự thay đổi trong định hướng lĩnh vực chuyên môn của tôi. Mọi người đã không còn thấy tôi xuất hiện tại các công trình xây dựng để kiểm tra kích thước các vách bê tông nữa; các cuộc nói chuyện của chúng ta về chi tiết thiết kế, vật liệu, hay tiêu chuẩn kiến trúc đã giảm đi đáng kể. Thay vào đó, bảng tin của mọi người nay đã tràn ngập các thảo luận của tôi về nghiên cứu và bảo vệ thiên nhiên và động vật hoang dã. Khái niệm về "thời hạn" của tôi đã chuyển từ "Khi nào thì chúng ta mới chống thấm xong khu A dự án?" đến "Ngày nào sẽ là lần cuối ta được ngắm nhìn cảnh sắc này nếu ta không làm gì đó để bảo vệ nó?“.

Tôi đã thêm vào dòng giới thiệu của bản thân vị trí "nhà bảo tồn"!

Đó không phải là một cú rẽ bất ngờ

Sự thay đổi này không phải là một cú quay xe đột ngột trong hành trình của tôi, bởi tôi vẫn luôn quan tâm đến việc bảo vệ các nguồn tài nguyên thiên nhiên trên Trái Đất. Vùng rừng núi Tây Nguyên Việt Nam, nơi tôi lớn lên, từng được gọi là Rừng Vàng trong "rừng vàng biển bạc". Qua thời gian, dưới áp lực của sự phát triển, đô thị hóa, cùng với ảnh hưởng của biến đổi khí hậu, các cánh rừng từng che bóng mát trên con đường đến trường đã không còn. Những tán cây ra đi cùng với những thú vui mùa hè, sân sau nhà chẳng còn bao nhiêu chim chóc, và đã rất lâu rồi tôi chẳng còn thấy một con rùa nào bò trên hè.

Sự mất mát khiến tôi quyết định mình phải làm điều gì đó để thay đổi thực trạng ấy. Tôi tốt nghiệp đại học với tấm bằng Kỹ sư Thiết kế cảnh quan, và sau đó đã trở thành nhà thiết kế cao cấp trước khi theo đuổi bước tiếp theo trong sự nghiệp. Trải nghiệp ấy thật sự thú vị và ý nghĩa, chúng tôi cố gắng đưa ra những phương áp xây dựng bền vững và thúc đẩy đa dạng sinh học cho những dự án mình tham gia. Các tòa nhà xuất hiện không chỉ như những hộp bê tông khô cứng, mà là nơi mà cả con người và thiên nhiên cùng hòa quyện và phát triển khỏe mạnh. Tuy nghiên, có điều gì đó trong tôi thôi thúc rằng như thế vẫn chưa đủ. Tôi không muốn chỉ cố gắng sửa lại những cảnh quan đã bị xâm lấn; tôi muốn mọi thứ phải được phát triển theo cách đúng đắn ngay từ khi trong giai đoạn đầu khi những quyết định chưa được đưa ra. Sự thôi thúc ấy đã chuyển hướng sự nghiệp của tôi sang bảo tồn môi trường.

Từ một vị trí có thâm niên quay lại vạch xuất phát?

Tôi nghĩ chắc rằng bất kỳ ai, khi lựa chọn rời bỏ một vị trí làm việc ổn định với thu nhập không thấp để bắt đầu lại từ vị trí ít kinh nghiệm nhất, đều sẽ trải qua cảm giác lo lắng bất an. Và dĩ nhiên tôi cũng không phải là ngoại lệ. Di chuyển từ lĩnh vực đầu tư phát triển hạ tầng đến lĩnh vực hàn lâm, cố gắng chắp ghép các kỹ năng kỹ thuật với các kỹ năng nghiên cứu để định hình bàn tay mình. Các cuộc tranh luận không còn kết thúc bằng một giá trị hợp đồng, mà bằng các kết quả có ý nghĩa thống kê. Bài toán đã không còn dễ dàng và quen thuộc...

... nhưng không có nghĩa là không thể hoàn thành. Tình trạng của tôi hiện tại vẫn còn nhiều thách thức, thị trường lao động quá cạnh tranh, nhưng nếu có thể quay lại thời gian, tôi nghĩ rằng tôi vẫn sẽ lựa chọn thay đổi. Tôi vẫn sẽ đi du học, gặp gỡ nhiều người mới, có những mối quan hệ ý nghĩa, xây dựng nền móng cho bản thân từng bước một, giống như tôi đã từng làm rất lâu về trước. Đúng vậy! Tôi không phải là nhà thiết kế cao cấp ngay khi tốt nghiệp trung học phổ thông. Tôi đã dành nhiều năm ở giảng đường đại học, và nhiều năm sau đó để đi làm và tích lũy kinh nghiệm, bắt đầu từ một vị trí thực tập. Đó chưa từng là một phép màu qua đêm, và lần này cũng vậy.

Lý tưởng sống là chiếc phao cứu sinh giữa bão giông

Tôi đã dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ về việc mình sẽ phải làm gì để đi qua được chặng đường khó khăn lúc này, vài tháng vừa qua là một cực hình. Những khó khăn và cảm xúc chồng chất nhiều lúc khiến tôi cảm thấy mình như chết ngạt, những lúc ấy, tôi đã quên đi mục tiêu của mình. "Tại sao mình lại sống như thế này nhỉ?" tôi đã hỏi bản thân như thế mỗi sớm thức dậy. Nhưng ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ MỘT CÚ RẼ BẤT NGỜ! Tôi mang trong mình một lý tưởng dẫn đến ngày hôm nay.

Hôm nay, hơn bao giờ hết, tôi nhớ ra lý tưởng ban đầu của mình: tôi muốn mang chim muông trở lại vườn nhà, muốn cùng với ba tìm thấy những chú rùa nhỏ bò trong rãnh mương, và muốn lại có được những thú vui ngày hè như những đứa trẻ xóm xưa. Và tôi nhận ra, tôi hiện tại đã đạt đến một vị trí mới với những khả năng để thực hiện mong muốn này, điều mà khi bắt đầu hành trình tôi chưa có được. Mọi sự đều đang phát triển lên, chỉ là tôi đã không nhìn thấy rõ. Tôi thật sự vẫn đang đi trên đúng con đường mình muốn đi.

Sự vỡ lẽ này chẳng khiến mọi thứ dễ dàng hơn, nhưng tôi đã lấy lại được năng lượng của mình. Vác balo lên, vượt qua sông núi!

Bạn nghĩ gì về bài viết này?

vi

Khám phá thêm từ A Human On Earth

Đăng ký ngay để tiếp tục đọc và truy cập kho lưu trữ đầy đủ.

Tiếp tục đọc